Hôm này đi làm khá mệt, đi làm về tắm , ăn cơm,rối bay vào phòng như thường lệ. Biết hôm nay vợ đi học, nên gọi muộn muộn tý.
Có lẽ vì xa nhau, nên tình cảm thể hiện không hết được...nhưng câu hỏi thăm chóng vánh...tôi biết em biết điều đó.
Rồi cuộc trò chuyên đưa đẩy chúng tôi vào vấn đề chính, cái vấn đề mà tôi hằng mong ước: khi nào em về với anh cùng máy nhà.
Không, em không thích anh, anh chỉ lo cho bản thân mình, anh còn không nuôi nổi bản thân anh....cho dù có việc làm em cũng về....về đó..anh cũng đi làm tói khuy mới về.
Lòng nghẹn ngào, nước mắt tôi tràn ra lúc nào cũng ko hay....nghĩ mà chạnh lòng.
Tôi chỉ bit trách mình, vì quá vô dụng....
Trong lòng chỉ có tình thương thì không đủ....mà phải có tiền...thật nhiều tiền.
Tôi cứ nghĩ , tiền thi ko cần nhiều wa'...
...........................................................
Hay là vì xa tôi,...nên em nói chơi.....có lẽ lẽ thế...
Nhưng tôi vẫn buồn....nước mắc rơi wai....
Có lẽ...nó đã chạm đúng bản chất con người của tôi......
...................................................................
Nghĩ lại ông bà nói rất đúng: 'xa mặt cách lòng'
Nhưng mà Mon ơi, em ơi......nhưng lúc...được Mon hôn, dược vợ ôm..chồng đây vui lắm, hạnh phúc lắm......
------------------------
Đừng lo, rối mai trời lại sáng.....thôi.....có lẽ hôm nay cô ấy không được zui.....^^
-----------------
Đã lâu lắm ...không nghe lời nói thật long từ vợ, vợ nói đúng lắm.....
-----------------
Sự tôn trọng của anh dành cho em là tuyệt đối.....vợ hãy làm những j vợ thích......chồng luôn ủng hộ.....chồng không ép vợ nữa đâu........
------------------
Hôm này khá buồn....có thề suy nghĩ...theo chiều tiêu cực....