Hôm nay cuối tuần, háo hức qua ruớt em. Chờ gần một tiếng đồng hồ dưới trời trưa nắng, bong thấy em ra về cùng một thằng con trai nói cười vui vẽ.
Không hiễu sao, tôi bỗng giận lên. thường ngày tôi rất binh tĩnh.
Không thê nào kiềm chế được, vã lại trong lòng còn đang tồng động chuyện không vui cũ. (Cái vùng nàng nói ko về đam dỗ gia dinh).
Thế là ca ngay hom đó không thê nao vui duoc, Chỡ em về đến nhà, rồi một đống cho tới chiều rùi về.
Tôi nghĩ em không bao giờ hiêu tâm tư cũa tôi.
Ai dè bi giân ngược lai, bão rằng tuần sau đừng rước nữa chứ.
Thế môt ngày cuối tuần rớm đợm nỗi buồn.
Tôi nhớ em nói môt câu "anh chi biet nghĩ cho mình", làm tôi giận hơn.
Thế còn em thì sao nhĩ, không biet em có nghĩ đến cãm giác cũa anh không.
Khi em giận, em đuôi anh như đuỗi tà.
Chưa một một lần nào em lam cho anh vui thật sự.
Chưa một lần em xin về nhà anh chơi một cách tự đọng, lúc nào anh cũng van xin , này nĩ,
Ngay cã đám dỗ còn khong chiu ve, em có nghi đến cam giác cua anh không.
Cái cãnh, phãi đói chọi với biết bao câu hõi, ........từ gia đình......
Trước giờ, em có bao giờ bương chãi, toàn sống trong vòng tay gia đình, nên tiếng nói cũa em, không hề có trọng lượng.
Anh ghét nhất cái cãnh xin xõ.
Đã bốn năm đại học tôi đa bị sai khiến đũ điều, làm nhưng chuyên mình không thích, đành chịu đựng một mình.
Không ngờ khi có ban gái, lại phãi chiu thêm cãnh "phãi là sao cho hai bên gia đinh duoc êm ấm".
Phãi hứng chiu những lới chi trich, phê bình. Rồi bãn thân mình bi dáh giá này nọ.
Tôi sỡ em buồn, nên tôi không nói. Nhưng em ko bao giờ hiễu , tôi nghĩ em se không bao giờ hiễu....