Xa vợ, xa con , cái cảm giác cô đơn lại kéo về như thời còn sinh viên. Tôi cô đơn quá.
Cái giá phải trả cho sự lưa chọn của tôi. Lấy nhau được 3 năm rùi, có được 1 đứa con trai thất kháo khỉnh, nhìn con cười tôi vui lắm, thích lắm.
Tôi hiều vợ tôi, sẽ không bao giờ về đây, còn tôi thì muốn ở gần ba má lúc về ba má về già.
Không biết bao giờ gia đình tôi dược bên nhau như bao gia đình khác, 2 người , mỗi người mỗi ý.
Ông bà nói, vợ chồng đồng lòng tác biển đông cũng cạn. Vợ chồng tôi chưa thật sự đồng lòng, và hiều cho nhau.
Xa nhau đã 2 năm rồi, tình cảm, thân thiết đã phai phai dần, và MON là sự liên kết duy nhat.
Cứ mỗi đêm, trong căn phòng vắng, thiếu tiếng cười của MON, tiếng đùa giởn gia đình, yên lắm , tĩnh lắm, sự cô đơn đáng sợ vô cùng.
Vợ tôi sẽ không bao giờ hiều được nỗi lòng của tôi, tôi chỉ muốn 1 điều như bao gia đình khác, chồng đâu vợ đó....có thể sẽ khổ về vật chất....
Tôi vốn điềm đạm, tôi biết vợ tôi cũng có lúc khinh thường tôi, nhưng vì MON, tôi lặng lẽ , âm thầm....không giân hờn, không hơn thua với vợ.
Con người mỗi tính, không thể gán ép được. Ông trời đã sắp đặt như thế rồi...tôi không hề trách vợ tôi. Tôi luôn tôn trọng ý kiến của tôi, nếu vợ tôi về đây chắc vợ buôn lắm, bỏ lỡ tương lai, xa ba mẹ,,,,cũng như tôi sợ ba má sống lẽ loi 1 mình....vì thế mà không bao giờ tôi ép vợ tôi được....
Đêm từng đêm, 4 bức tường , ... nghĩ về những kỷ niêm xưa......để xua tan đi nỗi cô đơn..hiu quạnh...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét